Cành phượng không còn hoa đỏ rực và chỉ trơ trọi những quả trên cành khẳng
khiu, sau mùa hè trổ hoa rực rỡ,thời điểm này cây Phượng xấu nhất trong
năm,những học sinh đã vào năm học mới hoặc chân bước vào đời với bao nhiêu là
háo hức của tuổi thanh xuân,sức trẻ tuôn trào trong huyết quản.Tuổi trẻ bao giờ
cũng là mùa xuân hừng hực sức sống mãnh liệt của đời người,những yêu thương nồng
nàn lớp học, sân trường tạm gác lại, thậm chí bỏ qua theo giòng đời mênh
mông,bạn bè mỗi đứa một phương trời xa tít tắp,tình yêu đành trả lại trăng sao
hoa mộng để đối mặt cuộc sống vốn khắc nghiệt cho thân phận riêng không ai giống
ai,chặng đường tuyệt đẹp của 6 năm đèn sách trung học là thơ nhạc, hoa thơm rộn
rã,cũng là tuổi khiến ta muốn viết đôi giòng gửi đến ai kia đã làm tim mình thổn
thức vì yêu.
Cuộc chia tay cuối lớp 12 biết bao biến động, tuổi 18,đôi mươi ngơ ngác đối
mặt với một cuộc thi khó khăn nhất ngày ấy :Thi Tú Tài IBM lần đầu cũng là lần
cuối, những trang thư viết vội gửi trao mang tâm tư cuối mùa hè khó khăn từ
những đứa bạn, cứ thế làm hành trang kỷ niệm thời luyến tiếc ngày một xa vời
vợi…Bẵng thật lâu phong thư nhạt mờ nét chữ, bụi thời gian ố màu hư ảo cùng cuộc
sống đổi thay. Tôi đành bỏ các trang thư chôn sâu vào kỷ niệm chỉ còn là nỗi
nhớ:
“Cuối hè là chia ly trong luyến tiếc,
Mỏng manh trang thư không đủ để mong chờ!
Tôi bước tới, chặng đường xa diệu vợi
Chỉ còn tìm kỷ niệm đã mờ xa.”
Biển cuồng giông như lòng người bão nổi,những mất mát lo âu là sự thật cứ thế
khiến tôi thu mình vào không gian hạn hẹp, sống quay cuồng và đối mặt thật nhiều
bão tố đời thường khi cuối đời tạm dừng mới hay mình không còn trẻ nữa!Những đêm
dài không ngủ,lại lục tìm trong ký ức nhớ từng trang thư hồng nắn nót yêu
thương, nét chữ của từng giòng theo thời gian mãi hoài nhung nhớ, những cái tên
bạn bè thấp thoáng nhớ, quên lộn xộn.Bao nhiêu mùa hạ đã qua trong đời tôi …mãi
hoài xa vắng.Lâu lắm rồi,những cảm giác thời áo trắng tung bay mất hút, có lần
đi ngang con đường đến trường, nhớ lắm câu nhắn nhủ trong thư của hắn:
“Hãy để lá vàng rơi dưới chân em
Là mùa hạ sắp chia xa rồi đó.
Anh cứ giữ tâm tình không dám ngỏ
Cho lặng thầm thương nhớ mãi ngàn năm”
Đơn sơ thế thôi mà lay động thiên đường tình yêu,tình bạn của thế hệ chịu
nặng nề khói lửa chiến tranh, có những đứa ra đi mãi không về, mùa hè chẳng bao
giờ tới nữa để yêu thương, để nhung nhớ đam mê và nụ cười chợt tắt.Nay nghĩ lại
giật mình thấy khủng khiếp không tin là sự thật dù đã là sự thật.Dù sao bão
giông rồi cũng qua, đường trần dong ruổi rồi cũng thấy bến bờ khi tuổi xế chiều
gặp lại đám bạn học cũ.Tôi như trẻ lại,một khung trời bao năm cứ thấy thiếu vắng
là đây.Trời ơi,hạnh phúc quá đi thôi khi tuổi 60 vừa đến ngập tràn hương hoa
tình bạn.Cuối mùa hè này tôi ngắm mãi biển xanh khi tâm hồn thanh thản lắng đọng
bình yên chung quanh là bạn bè yêu dấu,cuộc sống nhẹ nhàng thế là được, tôi
chẳng mơ ước gì hơn.Coi vậy mà không phải vậy, những thông tin về bạn cũ trường
xưa cứ làm tôi quay quắt, trường Trung học Thánh Giuse Vũng Tàu khi được trả về
sau bao nhiêu năm chợt khó khăn tìm đến, để trường có vóc dáng như ngày nào cần
lắm những tấm lòng của bao thế hệ học trò xuất thân từ đây, cần sự chung tay tùy
theo sức của mình không phân biệt thành phần xã hội để làm cho trường cũ hồi
sinh, chẳng phải đều là tâm nguyện từ thiện của bao người???
Tôi còn nhớ mãi lời nguyện thầm thì của một người bạn vào ngày chia tay kết
thúc năm học lớp 12 cách nay đã 40 năm : Bạn rất muốn trở về làm giáo sư dạy học
tại trường sau khi hoàn thành những điều mà bạn phải thực hiện!!!Nhưng tất cả
đều chỉ là mơ ước.Mùa thu dịu mát và biển cũng xanh hơn, chẳng hiểu sao tôi tin
lắm những tấm chân tình của bao thế hệ học sinh đã từng học tại trường, bao thầy
cô và bất cứ những ai thấy cần góp vào chút ấm áp ân tình cho mái trường thân
yêu thêm đẹp và tiếp tục làm tròn nhiệm vụ “ Trồng người” của thế hệ tương
lai.?Mong sao một ngày thật gần, trường sẽ đón tất cả chúng ta trở về, nồng nàn
ý nghĩa và chan chứa ân tình. Nhiều hay ít cũng là tình, bạn đừng ngại hay phân
vân bạn nhé. Bạn có thấy vậy không?
PHAN THỊ VINH
1 nhận xét:
Mong rằng các bạn gần xa, mỗi người góp một chút, những cơn gió nhỏ tụ lại bao giờ cũng thành CƠN GIÓ TO để ngôi trường của chúng mình ngày nào vững bước góp phần cho NGÀY MAI TƯƠI SÁNG!
Đăng nhận xét