Tuổi
thơ ngày xưa có nhiều trò chơi dân gian vận động thật hấp dẫn, trong đó có
trò trốn tìm hay còn
gọi là trò chơi năm mười,trò chơi là sự vận động thú vị cho lũ trẻ con vào những
buổi trưa chiều được nghỉ học, thậm chí vào những đêm trăng rằm sáng chiếu lung
linh.Trẻ thơ ngày xưa chỉ chơi những trò chơi đơn sơ nhưng thú vị.Chúng tập tính
gan dạ để tìm chỗ nấp mà không sợ hãi, luyện thính giác khi nghe tiếng đếm của
bạn từ số 5 ,10, 15, 20 cho tới 100 tùy quy định của nhóm đặt ra,luyện đôi chân
chạy cho nhanh đến nơi nấp khó nhất để không bị phát hiện.Luyện tiếng cho thật
lớn để đọc những chữ số cho nhanh để bạn lúng túng khó tìm chỗ nấp, luyện sự
bình tĩnh khi bạn đi tìm sắp đến nơi ta đang nấp.v.v
Ừ ! những trò chơi vận động trốn tìm ngày ấy
thủa chúng ta ở lứa tuổi đến nay đã gần 60 năm cuộc đời trong tôi vẫn nhớ như
in,tôi vẫn thích chơi trốn tìm vào những đêm trăng sáng,với không gian sân nhà
rộng lớn nối liền với nhau bằng con đường nhỏ, ngày ấy vắng vẻ, ít xe cộ không
như bây giờ, sân vườn, những bụi cây là nơi ẩn nấp lý tưởng cho trò trốn tìm.Tôi
mê mải nấp vào một bụi cây xa tít,ngồi thu gọn,lặng im ngắm trời trăng trong gió
mát rồi ngủ tít không hay,đám trẻ con lúc ấy đi tìm mãi không thấy hốt hoảng về
kêu má...cuối cùng má cũng tìm ra nơi tôi nấp gọi tôi dậy và dẫn tôi về nhà.Sau
trận ấy má cấm tiệt không cho chơi trốn tìm ngoài xa mà chỉ được chơi quanh quẩn
trong sân nhà,chán nên chúng tôi không chơi nữa.
Trong
nhóm có đứa bạn trai, nó có tiếng đếm thật lớn và cứ đếm khoảng số 50 nó lại im
bặt...đứa nào lớ ngớ sẽ bị nó tiếp đếm nhanh và bắt kịp dễ như bỡn.Có đứa do
chạy nhanh luống cuống vấp té trầy da chảy máu vẫn cắn răng chịu đau đợi hết
thời gian trò chơi mới ló mặt ra nhăn nhó về nhà bôi thuốc đỏ và chịu trận lôi
đình của má là cái chắc.Nhưng rồi sức hấp dẫn của trò chơi không thể ngăn cản
nổi, đứa nào cũng mê tơi thích thú, hồi hộp đến lạ lùng khiến cuộc chơi càng
thêm quyến rũ.Ngày xưa vui đùa như thế nên chúng tôi đứa nào cũng khỏe,sau cuộc
chơi đợi cho khô mồ hôi liền ra giếng múc nước tắm mát rồi chạy vào nhà thay
quần áo sạch.Đứa nào cũng tự lo,bởi nhà con bầy...má đâu chăm được như bây giờ
trẻ con được lo chi li,cẩn trọng từng chút
Cuộc sống bồng bềnh theo tôi cùng những tiếng
đếm năm mười vang vang mãi đến khi tôi lớn lên, có lúc ngạc nhiên đứng lặng xem
trẻ nhỏ chơi trốn tìm mà thấy hình bóng mình ngày nào.Rồi trò chơi trốn tìm này
mất hẳn khi tôi dong ruỗi đường trần gian nan, khi tôi bước chân vào đời của
cuộc bể dâu dữ dội đổi thay tất cả! Cơm, áo,gạo, tiền vất vưởng cho cuộc mưu
sinh khốn cùng...Thời gian qua đi, qua đi vùn vụt đến một lúc nhìn lại mình thì
tóc xanh nhạt màu,tôi vẫn bôn ba dù có nhẹ hơn một chút so với ngày xưa.Chao
ơi,mỗi năm lại qua đi và những trò chơi trẻ con ngày nào bỗng thành cổ tích với
những đứa trẻ đô thị không bao giờ biết ánh trăng vàng huyền hoặc,không biết đến
những tiếng đếm năm mười như tôi ngày xưa gần gũi cùng bạn bè hàng
xóm.
Trò
chơi trốn tìm cách nay 50 năm bây giờ không thể mê hoặc lũ trẻ con phố thị bằng
trò chơi trên máy tính, các chương trình truyền hình chiếu 24/24 giờ trong một
tuần đầy đủ các loại hình trẻ con người lớn nhưng đa phần là dành cho người
lớn.Cứ thế, thử hỏi lũ đứa trẻ bây giờ rất khó để chúng biết luật chơi trốn tìm
năm mười như xưa!Tuổi nhỏ đã xa tôi đến nay nửa thế kỷ nghe mà kinh khủng, khi
còn là đứa trẻ 5 đến 10 tuổi, nào ai biết được sau 50 năm nhớ lại mà
thương chuyện trẻ thơ và trò chơi dân gian ngày nào.Khi rảnh rỗi, tôi thường đi
dưới ánh trăng rồi nhớ về thời thơ ấu,nhớ trò chơi trốn tìm và giấc ngủ mê trong
bụi cây lạc lõng.Vì sao vì sao tôi nhớ mãi không quên
Thiên
đường tuổi thơ là một thế giới mơ hoa mộng ảo,đẹp và khó quên...bạn có cảm nhận
vậy không? Để cùng tôi bồi hồi ngược về nỗi nhớ mà thương!
PHAN THỊ VINH ( Viết theo gợi ý
của Ngọc Bích Phạm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét