CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI "CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG 2" CHÚC CÁC BẠN MẠNH KHỎE,VUI VẺ VÀ HẠNH PHÚC.

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

TRỠ VỀ NHÀ

TỪ NGAY NGÀY HÔM NAY CHÚNG TA CÓ THỂ TRỠ VỀ LẠI MÁI NHÀ XƯA CỦA MÌNH:

http://chungmotmaitruong.blogspot.com

Các 'hành lý tư trang " đang tạm chứa tại nơi đây sẽ được lần lượt dọn về nhà củ.
Về  nhà thôi các bạn ơi ! Chuẩn bị đón mừng năm mới !
Click vào hình để trỡ về nhà 
Blogger Lương Hữu Phước

Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

HỒNG ANH : TIẾNG HÁT GỢI NHỚ


(Tặng Ca sỹ Lại Thị Hồng Anh-Vũng Tàu)

Vào những ngày cuối đông và năm mới chỉ còn khoảnh khắc thật gần.Vũng Tàu đẹp rực rỡ mừng Giáng sinh an lành khiến tôi nhớ đến em qua trang Facebook có hình em hát mừng Giáng sinh!Hồng Anh, cái tên đơn sơ ấy là khắc họa những nhọc nhằn của kiếp tằm nhả tơ, như con chim họa mi bao năm đem tiếng hát phả vào hồn người phiêu du,buồn vui nhạt nhòa.Nhìn em hát trên sân khấu, khó ai hiểu được trong trái tim ấy là những thổn thức riêng tư, những trăn trở đăm đắm bao điều tốt đẹp...Làm nghệ sỹ là vậy,chắt chiu bằng tất cả máu nóng con tim khóc cười cùng ca khúc, mê mải cùng yêu thương chỉ mong ước mơ thắp sáng khung trời cuộc đời thân phận con người,tình yêu,nỗi đau,niềm vui cuộc sống.
Lại Thị Hồng Anh,vậy mà đã hơn mấy mươi năm tôi biết em,biết tiếng hát ấy với ca khúc “Vì sao em chết ?” của nhạc sỹ Thanh Trúc để thấy em  diễn cảm khi áp lực thi căng thẳng,em đã chiến thắng khi tuổi còn rất trẻ, khi tập làm quen với sinh hoạt ca hát mới...Tôi lặng lẽ cám ơn em đã gieo tất cả sức lực tài hoa vào đó, ca khúc  không khó khăn nhưng cũng không dễ dàng để em khẳng định mình là vậy.Cuộc sống cứ trôi, em có cuộc đời mình và tôi cũng thế!bôn ba chìm nổi rồi cũng qua,thế giới rộng mà cũng hẹp!Tôi và em chỉ có những lần gặp chào hỏi đơn sơ,không chút thân thiết gần gũi...Tôi vẫn dõi theo em bằng tiếng hát truyền cảm mỗi lần nghe là nhớ kỷ niệm muốn khóc.Vậy thôi.
Bây giờ vẫn thế,tôi lâu lâu gặp em,tiếng hát, nụ cười của em nhẹ tênh bay bay len vào cõi hồn những ai trầm lắng về thân phận mong manh, về tất cả cuộc đời.Em không còn trẻ nữa nhưng tiếng hát vẫn tuyệt thậm chí điêu luyện hơn,em hát bằng tất cả lòng yêu nghề, đam mê hạnh phúc để gửi đến người nghe chút tình người ca sỹ chưa bao giờ mỏi mệt!Khi màn đêm buông xuống,nơi em cất tiếng hát tràn ngập ánh đèn màu lung linh,người nghe bên những ly cà phê đắng uống từng giọt đời mênh mông có thể chia sẻ cùng em nôn nao hồn ca khúc, có thể hững hờ vì đơn thuần là họ không cảm nhận.Tôi hiểu những không gian  cà phê khắp Vũng Tàu bao nhiêu năm em cất cao tiếng hát: Oma,Riêng một góc trời, khách sạn Grand và nhiều nơi khác...là những nơi em từng ươm mật vào tiếng hát ngọt ngào.
Có những cuộc vui bạn bè em phải đến dự và tạm biệt trước trong vội vã lẫn tiếc nuối, nghề nghiệp là thế biết làm sao? Tôi nhớ lời một ca khúc... “ Đời ca hát cho người mua vui”. Chao ơi, đúng lắm không sai để cho tôi hiểu thật sâu đậm về em dù chẳng bao giờ nghe em tâm sự.Rồi duyên may qua trang Blog liên kết THVT 68-75,tôi gặp lại em cũng chỉ tào lao vì cả hai đều bận rộn!Muốn viết về em tôi chỉ có  cảm xúc duy nhất: “hiểu em qua những ca khúc tôi đã nghe” Đời đá vàng,Trưng Vương khung cửa mùa thu,Giọt lệ đầu tiên,Tình khúc buồn, nói chung là rất nhiều ca khúc em đã hát của các nhạc sỹ nổi tiếng có nội dung man mác buồn rất phù hợp với giọng hát của em.Dường như chất nghệ sỹ luôn làm tôi lãng đãng để ngộ ra rằng với em tôi vẫn tìm được nỗi đồng cảm lạ lùng.
Biển lúc nào cũng gieo cho tôi nỗi nhớ, nhớ những kỷ niệm thủa áo trắng sân trường, những yêu thương xa lắc tuổi mới lớn xôn xao,lăng kính tầm nhìn và trái tim không bao giờ hòa nhịp ở lứa tuổi ngây thơ như “Con đường tình ta đi” mà nhạc sỹ Phạm Duy sáng tác.Ngày qua ngày,Hồng Anh miệt mài hòa  mình vào giai điệu nghệ thuật suốt cả đời, cháy bỏng đam mê như những suối ngọt mát, như mặn mà của biển, khát khao sức sống yêu thương, nhớ nhung kỷ niệm.Qua bài viết này,tôi  chia sẻ cảm xúc riêng mình về em đã lâu tôi muốn viết mà cứ lần lửa hoài.Cám ơn tiếng hát của em đã gợi nhiều trong tôi nỗi nhớ chợt đến,chợt đi về kiếp người lang bạt,thổn thức, xót xa nhưng vẫn lạc quan thật nhiều.
Thương chúc em,tiếng hát họa mi mãi ấm áp,ru êm tình người suốt bốn mùa xuân,hạ, thu, đông, nồng ấm ân tình và nhiều người yêu quý.
PHAN THỊ VINH 
Phan Thị Vinh - Lại Thị Hồng Anh

*Xem Hồng Anh hát bài "Tuyết Trắng" để tặng Lương Hữu Phước trong ngày Sinh Nhật tại ĐÂY

Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

THẤM ĐẪM KỶ NIỆM XƯA

Hòa tiếng nhạc Giáng sinh 2012 vang lừng.Trong niềm vui đón chào năm mới 2013 tưng bừng rộn rã.Hai bạn Nguyễn Văn Phúc và Trịnh Văn Hoàng đã mời nhóm bạn cựu học sinh Trường Thánh Giuse Vũng Tàu thông qua chủ Blog Chungmotmaitruong Phuocluonghuu cùng đến dự tiệc tại nhà hàng Vườn Phố đường Trần Phú.Buổi gặp mặt vinh dự có thầy Nguyễn Hồng Tuấn dạy Việt văn đến dự.Tôi có hân hạnh cùng Phước đón Thầy đến địa điểm lúc 18 giờ ngày 23 tháng 12 năm 2012.
Đến nơi,nhìn từ xa nhà hàng trang hoàng rực rỡ những mô hình Giáng sinh,hang đá, ông già Noel,người tuyết cùng những chùm đèn đủ sắc màu thật tuyệt.Các bạn đến khá đông đủ!Phía trước cửa trang trọng là tấm biển ghi sự kiện: “Họp mặt Cựu học sinh Chungmotmaitruong Thánh Giuse Vũng Tàu” cũng khiến tôi cảm động  vì sự chu đáo của Phúc và Hoàng,quả không hổ danh là người quản lý đại diện Công ty bảo hiểm AIA tại Bà Rịa Vũng Tàu mà Phúc đang đảm trách.Hoàng cũng vậy, một doanh nhân thành đạt tại Mỹ về Việt Nam kinh doanh nhiều lĩnh vực...như  trồng hoa lan,nhà hàng, làm phim...,thì chuyện tổ chức tốt một cuộc gặp mặt bạn bè là chuyện đơn giản so với kinh nghiệm của hai bạn Phúc,Hoàng.
Phòng đặt tiệc ấm áp,lịch sự, tiếp viên chu đáo ân cần nhã nhặn khiến tôi “đỡ lo” về sự đón tiếp Thầy Tuấn đã rất tình cảm với cả nhóm để đến dự.Những gương mặt đã U60 bỗng trở nên “Non choẹt” khi cùng nhau bên Thầy.Vị giáo sư nổi tiếng dạy hay, nghiêm khắc nhưng yêu thương học trò bao la, được học trò yêu kính,tôi nhìn các bạn, đứa nào cũng trang trọng,cả bọn  cùng nhau nhắc kỷ niệm xưa thời đi học,các bạn nam gồm:Nguyễn Phúc, Trịnh Hoàng,Hữu Phước, Thúc Hộ,Mai Thiện,Tiến(Nam),TônTẫn ai cũng trang phục lịch sự.Các bạn nữ gồm: Trần Yến, Ngọc Loan, Kim Hà,Cao Thu,Hồng Phượng, Tấn Lại, Tiếu Hoa,Ngọc Liên, Từ Tâm cũng “mười phân vẹn mười” tươi trẻ.
 Hà Tôn Tẩn nhận giải thưởng từ Thầy Nguyễn Hồng Tuấn
Nguyễn Văn Phúc và Lương Hữu Phước cũng đâu có về tay không !
Thầy Tuấn có treo giải thưởng tặng 5 tập thơ của Thầy cho bạn nào đọc thuộc bất kỳ bài thơ ngày nào Thầy dạy...Kết quả giải thưởng thuộc về Phúc, Hoàng, Phước, Ngọc Loan và Tôn Tẫn! Các bạn còn lại,tôi dư biết bạn nào cũng thuộc và nhớ vài bài thơ thủa còn đi học nhưng ngại không thi thố.Sau màn phát biểu của Nguyễn Văn Phúc về lý do buổi họp mặt,Thầy Tuấn đã nhắn nhủ,dặn dò và vui mừng khi gặp lại các học trò của thầy cách nay hằng mấy mươi năm trong nước cũng như hải ngoại, tất cả học trò đều nên người hữu ích, tốt đẹp,hạnh phúc! Những lời dạy của thầy khiến ai cũng rưng rưng cảm động,Thầy tuy đã tuổi hơn “ thất thập cổ lai hy” nhưng còn khỏe, minh mẫn,thần thái vẫn ung dung,tiếng nói vẫn trầm ấm, sang sảng như thủa nào.
Thầy Nguyễn Hồng Tuấn,Giáo Sư Việt Văn,người đã gieo nguồn cảm hứng văn thơ vào tâm hồn chúng tôi vào hơn 40 năm về trước...
Tất cả đều tranh thủ đứng quanh thầy để Phước chụp những hình ảnh quý báu trong thời khắc đặc biệt thật ấm áp.Tôi cứ mải mê ngắm Thầy,ngắm bạn bè mà lòng rưng rưng.Chao ơi!ai nói tình thầy trò không cao quý?tình thầy trò thoáng qua sẽ là điều tồi tệ  trong đời của người đó,kẻ ấy sẽ lạc lõng cô đơn khi không tìm được nghĩa tình thầy cô đã truyền dạy cho mình kiến thức để bước vào đời.Trong tập thơ của thầy Tuấn, tôi xúc động với bài “Thầy giáo già” mà Thầy đã gửi gấm trái tim,tấm lòng mình.
Chúng tôi cùng đứng lên để nghe lời giáo huấn của Thầy
Thầy cũng dành đến tất cả những đứa học trò của mình một sự dõi theo hiền hòa,nhân hậu,mong sao học trò mình thành đạt,nên người trong cuộc sống, đó là hạnh phúc mà thầy cô nào cũng mong chờ.Đơn giản nhưng thắm thiết ân tình cao quý.
Đúng 20 giờ,tất cả cùng chụp ảnh lưu niệm với thầy và tạm biệt để thầy về nghỉ ngơi.Phước vẫn làm nhiệm vụ đưa thầy về nhà.Sau đó là màn hát Karaoke vui vẻ tại chỗ tưng bừng mà Phúc,Hoàng đặt sẵn thiệt hấp dẫn.Những giọng hát vàng cứ thế khoe giọng thoải mái dù âm thanh không tuyệt lắm nhưng rất vui!Đơn ca, song ca tưng bừng hoa lá,nhảy nhót hết ga cho cuộc đời thêm sức sống khiến cuộc vui thêm nồng nhiệt khiến cả bọn quên cả thời gian,thoáng đã 22 giờ...cả bọn chia tay mà trong lòng vui nhiều, tôi tin chắc  thế vì khi tất cả kéo xuống tiền sảnh chụp hình lưu niệm nhìn ai cũng tươi cười rạng rỡ.Phước vẫn nhẹ nhàng,tất bật với chiếc máy ảnh để ghi hình bạn bè trong buổi vui tuyệt vời này.
Tôi ra về, đường phố vẫn còn đông đúc,gió se lạnh mà lòng tôi ấm lạ!biển vẫn ầm ào sóng vỗ,chung quanh tôi nhộn nhịp bao người qua lại thật yên bình, an vui.Ngày mai 24 tháng 12 năm 2012, ngày Thiên Chúa giáng sinh mang ơn lành xuống khắp dương gian và loài người không còn nỗi lo tận thế vớ vẩn,cuộc sống vẫn diễn ra tưng bừng náo nhiệt,bốn mùa vẫn đến rồi đi,mùa đông vẫn có niềm vui nồng nàn.Quanh tôi là phố phường  rực ánh đèn lung linh tỏa sáng,tiếng nhạc Giáng sinh từ những quán hàng bán đêm vẫn vang vang gieo thêm trong tôi hạnh phúc nhẹ nhàng về tình thầy trò,bạn hữu chan hòa.
 
Tất cả là sự  an lành quý báu, huyền diệu mặc khải cho những ai tìm thấy hạnh phúc đơn sơ từ tình bạn, chan chứa sức trẻ thủa  chân bước vui đến trường mà nay đã xa lắc mấy mươi năm.Đúng không thưa các bạn???
 PHAN THỊ VINH

  Mời các bạn xem tất cả hình tại ĐÂY

Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012

VŨNG TÀU ĐÊM TRƯỚC GIÁNG SINH(22/12/2012)

 Nhà Thờ Giáo Xứ Vũng Tàu( còn được gọi là Nhà Thờ Lớn ) đêm nay bắt đầu rực rở ánh đèn.

 Các tiết mục sẽ trình diễn vào đêm Giáng Sinh đang được diễn tập lại lần cuối
 Dịch vụ chụp hình cũng rộn rịp theo buổi Lễ

 Hang đá Giáng Sinh tại Nhà Thờ Giáo Xứ Vũng Tàu


 Lúc này các đôi thanh niên nam nữ cũng nhộn nhịp nối đuôi nhau trên những con đường quanh bãi biển
 Càng lúc lại càng đông !
 Nhìn về phía khu vực công viên Bãi Tầm Dương
Trước sau gì cũng phải xãy ra cảnh này : Kẹt xe !

GIỮ LẤY BÌNH YÊN


Ngày 21 tháng 12 năm 2012 là ngày tận thế được suy diễn theo lịch cổ của dân tộc  Maya nào đó tôi không biết,thật tình là tôi chẳng biết rõ dân tộc có bộ lịch tiên đoán sự sống còn của trái đất dữ dội về sức lan tỏa hơn các nghiên cứu khoa học thời hiện đại thì cũng đáng nể lắm!...Dù sao thì ngày tận thế cũng đã qua, vẫn bình yên như mọi ngày đón ánh bình mình buổi sớm sau một đêm ngon giấc!Loài người vẫn đón ánh nắng mặt trời ấm áp, có lúc nóng bỏng thì cũng là sự sống,con người hít thở bầu không khí tự nhiên như ngàn đời từ khi thoát thai khỏi bụng mẹ là đã hít thở,đơn giản lạ lùng.Nhưng với tôi đây là sự huyền bí khó giải thích.
Tại sao và tại sao là bao nhiêu câu hỏi của loài người mỗi khi đối diện một điều khó khăn đe dọa nào đó,với tôi... cứ nghĩ đây là sự huyền bí để bình yên hơn.Mà không huyền bí sao được về những điều con người dù có thông minh uyên bác đến mấy vẫn không thể tìm ra lời đáp, những ẩn số khủng khiếp ám ảnh con người đến mê muội khốn cùng?Những cao siêu ấy tôi không dám luận bàn, chỉ thấy đời mình,những người thân, bạn bè,cuộc sống xung quanh diễn biến đến lạ lùng, đổi thay đến chóng mặt!Quanh tôi vẫn có nhiều người cuống cuồng làm giàu,ham mê danh vọng, nhiều người vẫn sân si, hỉ, nộ, ái, ố,ganh ghét, đố kỵ,đua chen ngạo nghễ.Tất tật cứ như guồng máy khổng lồ quay mãi không dừng.
Nhìn quanh  vẫn còn nhiều người sống khổ,nhọc nhằn tìm kiếm mưu sinh,những đớn đau, bệnh tật,những tai ương hiện tại chực chờ dữ dội hơn ngày tận thế!.Tất cả rõ mồn một, là sự thật xung quanh mà dường như ít người nhận ra để đến lúc sát ngày,một ngày được xem là tận thế lại được đón nhận theo nhiều kiểu.Trời!tận thế,kể ra cũng ghê gớm thật...cái thế giới tưng bừng náo nhiệt bỗng dưng bị sổ toẹt bằng hai tiếng tận thế khô khốc,nhiều người sợ hãi tìm đủ cách níu với,mong được sống sót tiếp tục  kiếp người sau bão táp phong ba cuồng nộ của thiên nhiên nếu có.Lúc này chỉ có trời cứu!loài người chỉ biết bám víu vào đấng tối cao:Đức Phật, Thiên Chúa...cứu rỗi.
Sự công bằng được lý luận bằng số mạng,vào sự luân hồi tu dưỡng hằng hà sa số kiếp chung quy là phải tu dưỡng đạo đức,sống tốt, sống cho hợp lẽ lương tâm:không gian manh,ác độc, hại người để lương tâm không bị cắn rứt...Chà! lương tâm đâu có răng mà cắn? Thế là con người quên tất tật để thấy ham muốn tột cùng những gì ham muốn!Tôi lại lãng đãng nhảm khi suy nghĩ về ngày tận thế,về những lo âu mỗi ngày không giống nhau trong suốt cuộc đời mình,đêm lặng lẽ cứ làm tôi tính sổ những gì ngày qua mình đã làm,chuyện vui buồn lẫn lộn, chuyện thất bại, thành công đan xen cũng đủ làm lòng mình không yên...cứ thế, tôi đã trải qua đời mình là vậy! 
Ờ! Giật mình thiệt tình khi ngày 21 tháng 12 năm 2012 được tiên tri tận thế chỉ còn vài khoảnh khắc phù du là đến,người người vẫn lo âu,có thể “Nó” đến muộn hơn vài giờ, vài ngày?khi những cái chết do tai nạn vẫn tiếp tục đến trước tận thế là sự thật.Bất giác tôi nghĩ đến người thân, bạn bè, thâm chí những người không quen đang xuôi ngược trên đường mà tự hỏi: Ai đã và đang sống sót khi có tận thế xảy ra???Con người luôn có hạnh phúc và bất hạnh trong suốt quãng đời của mình,ngắn ngủi hay dài lâu cũng chỉ khoảng trăm năm là tận cùng bằng số.Bất chợt tôi nhớ như in những nạn nhân chất độc da cam mình đã gặp, nhớ những người khuyết tật vẫn lạc quan trong cuộc sống.Họ mới chính là những người khiến tôi học tập về nghị lực tuyệt vời khi biết chiến thắng hạn chế khiếm khuyết thân thể mà sống vươn lên.Ai nói là họ không hạnh phúc? 
Ngày tận thế đã không xảy ra hay sẽ xảy ra rồi cũng chỉ là cuộc đời: “Sinh,lão,bệnh, tử” của một kiếp người.Gần 60 tuổi, tôi gặp lại các bạn học từ thời trung học,những lần gặp mặt, những buổi hẹn gặp cà phê tán dóc...đem lại niềm vui là chính, khiến tâm hồn tôi bớt trĩu nặng bởi trăn trở bôn ba đời thường mình vẫn phải đa mang.Đây là hạnh phúc và tôi an vui với bình yên này!Đã gọi là hạnh phúc, an vui thì phải ráng giữ gìn mà tận hưởng, đơn giản nhẹ nhàng như thế,đúng không? Hay do tôi chỉ lo vớ vẩn,tào lao?!?Chỉ một ánh nhìn, câu nói, hình ảnh thoáng qua mà sao gieo mãi trong tôi ưu tư trăn trở,sự sống và cái chết mong manh nhưng cũng mãnh liệt thật nhiều.
Nhân sự việc ngày tận thế 21 tháng 12 năm 2012 không xảy ra và đêm khó ngủ.Sắp Giáng sinh rộn ràng khắp nơi! Tôi vẫn thích câu:
“Vinh danh Thiên Chúa trên trời,
Bình an dưới thế cho người thiện tâm”
Cứ sống thiện tâm,chúng ta sẽ có bình yên không chỉ riêng mình mà cho cả thế giới trong ơn lành huyền diệu của Chúa.Bạn thân yêu ạ!Mến chúc các bạn và gia đình thêm mùa Giáng sinh và năm mới mãi mãi bình yên, mãi mãi thân thương, chan hòa yêu thương hạnh phúc.

PHAN THỊ VINH


Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

CON HẠC TRẮNG


Bạn có bao giờ ngắm kỹ một con hạc trắng chưa? Nó trông thật mảnh mai; chân dài, người mỏng, trong một bộ lông trắng muốt. Trông nó thanh cao như một người luống tuổi mà vẫn giữ được phong cách ung dung... Con hạc được coi là một con vật sống lâu cho nên người ta gọi tuổi của các cụ là tuổi hạc. 
Tết năm nào gia đình tôi cũng lên Đà Lạt nghỉ ngơi tại nhà 1 người anh bà con. Ðằng sau nhà anh tôi có một con đường mòn dẫn tới một công viên. Con đường mòn vào cuối Xuân chớm Hạ thật là đẹp. suối róc rách chảy, cây cỏ xanh mướt, những bông hoa núi nở trắng xóa. Chúng tôi mỗi buổi sáng dắt theo con chó đi bộ, vừa đi vừa trò chuyện.
Tôi bất giác hỏi:
- Sao con người không giống cây cỏ, vào mùa đông héo, úa, rụng, đến xuân, hạ lại hồi sinh nhỉ?
Anh tôi cười, nói:
- Cứ giữ mãi được Xuân, Hạ trong lòng mình là tốt rồi.
 
Chúng ta những người ở lứa tuổi đang bước vào tuổi già hay đã già. Tinh thần và thể xác không còn như hai mươi năm, mười năm về trước hay thậm chí như mới năm ngoái nữa.
Thông thường bất cứ người mang quốc tịch nào, sinh sống ở phần đất hay hoàn cảnh nào thì khi về già hay ngồi gậm nhấm lại quá khứ. Ở tuổi già, không có phương tiện di chuyển, bị trở ngại trong giao tiếp đã làm một số người sống một cuộc sống tẻ nhạt, từ tẻ nhạt đưa tới trầm cảm, khép kín.
Từ đó sinh ra bao nhiêu bệnh, và khi có bệnh, sự chạy chữa xem chừng không có hiệu quả lắm cho những người này.
Bác Sĩ Ornish, tác giả cuốn sách Love &Survival, nói rõ: Tách lìa tình thân gia đình và bạn bè là đầu mối cho mọi thứ bệnh từ ung thư, bệnh tim đến ung nhọt và nhiễm độc.
Tình thương và tinh thần lạc quan là gốc rễ làm cho chúng ta bệnh hay khỏe.
Ba mươi năm trước mà nghe ai nói cô đơn sinh ra các chứng bệnh thì người ta sẽ chỉ cười nhẹ.. Nhưng bây giờ điều này đã được nhiều bác sĩ công nhận là đúng.
Những buổi tĩnh tâm chung, có cầu nguyện, có tịnh niệm (tùy theo tôn giáo của mỗi người) chia sẻ những buồn vui, lo lắng của mình cùng người khác cũng giúp khai thông được những tắc nghẽn của tim mạch như là ăn những thức ăn rau, đậu lành mạnh vậy.
Nếu không nói ra được những gì dồn nén bên trong thì chính là tự mình làm khổ mình. Khi nói ra, hay viết ra được những khổ tâm của mình thì hệ thống đề kháng được tăng cường, ít phải uống thuốc.
Theo Bác Sĩ Ornish, khi bị căng thẳng cơ thể sẽ tiết ra một hóa chất làm cho mọi sinh hoạt ứ đọng, ăn không ngon, đầu không suy nghĩ, mạch máu trì trệ,mất sức đề kháng, dễ cảm cúm.
Như vậy sự cô đơn cũng là chất độc như cholesterol trong những thức ăn dầu mỡ, mà chỉ có sống lạc quan mới cứu rỗi được.
Nếu bạn không mở tâm ra cho người khác thì bác sĩ bắt buộc phải mở tim bạn ra thôi!!!
Tuổi như thế nào thì gọi là già, chúng ta biết khi một người qua đời ở tuổi 60 thì được gọi là 'hưởng thọ'.   Vậy sau tuổi 60 mỗi ngày ta sống là một “bonus”, phần thưởng của Trời cho.
Chúng ta nên sống thế nào với những ngày 'phần thưởng' này. Lấy thí dụ một người lớn tuổi, sống cô đơn, biệt lập, không đi ra ngoài, không giao thiệp với bạn hữu, thế nào cũng đi đến chỗ tự than thân trách phận, bất an, lo âu, ủ dột và tuyệt vọng. Từ đó bắt nguồn của bao nhiêu căn bệnh.
Trong Những lời Phật dạy có câu:
                  Sai lầm lớn nhất của đời người là đánh mất mình. 
                  Phá sản lớn nhất của đời người là tuyệt vọng...
Chắc trong chúng ta không ai muốn rơi vào hoàn cảnh này. Gặp gỡ bè bạn thường xuyên trong những sinh hoạt thể thao là điều tốt lành nhất cho thể lý.
Ði tập thể thao như nhẩy nhẹ theo nhạc, tắm hơi, bơi lội, tennis v.v... đã giúp cho người lớn tuổi giữ được thăng bằng, ít ngã, và nếu có bệnh, uống thuốc sẽ công hiệu hơn, mau lành hơn.
Gặp bạn, nói được ra những điều phiền muộn cho nhau nghe, ngồi tĩnh tâm, đến nhà thờ, chùa cầu nguyện giúp được làm chậm lại sự phát triển của bệnh.
Bác Sĩ Jeff Levin giáo sư đại học North Carolina khám phá ra từ hàng trăm bệnh nhân, nếu người nào thường xuyên đến nhà nguyện họ có áp suất máu thấp hơn những người không đến nhà nguyện, ông bỏ ra hàng đêm và nhiều cuối tuần để theo dõi, tìm hiểu những kết quả cụ thể của " Tín ngưỡng và sức khỏe "!
Cuốn sách ông phát hành gần đây nhất có tên là God, Faith and Health. Trong đó ông cho biết những người có tín ngưỡng khỏe mạnh hơn, lành bệnh chóng hơn, ít bị nhồi máu cơ tim, gặp sự thăng trầm trong đời sống họ biết cách đối diện, họ luôn luôn lạc quan.
Lạc quan là một cẩm nang mà chúng ta nên luôn luôn mang theo bên mình. Ðừng bao giờ nói, hay nghĩ là " Tôi già rồi, tôi không giúp ích được cho ai nữa "  hoặc  " Tôi vụng về, ít học, chẳng làm gì được " .
  Tôi xin kể câu chuyện Hai con ngựa của thầy phó tế George A.Haloulakos.
Cạnh nhà tôi có một cánh đồng cỏ, hàng ngày có một cặp ngựa, con nọ lớn hơn con kia một chút thong thả ăn cỏ ở đấy. Nhìn từ xa chúng là đôi ngựa bình thường giống những con ngựa khác. Tuy nhiên nếu bạn đến gần, bạn sẽ khám phá ra là có một con mù.
Trên đường trở về chuồng mỗi chiều, con ngựa nhỏ chốc chốc lại ngoái cổ lại nhìn bạn, muốn biết chắc bạn mù của nó vẫn đi theo tiếng chuông của nó để lại đằng sau..
Chủ nhân của nó chắc thương nó không nỡ bỏ đi, mà còn cho nó một chỗ ở an toàn. Chính điều này đã thành một câu chuyện tuyệt vời.
Ðứng bên chúng, bạn chợt nghe có tiếng chuông rung, phát ra từ cái đai nhỏ vòng quanh cổ con ngựa nhỏ hơn, chắc là một con cái. Tiếng chuông báo cho con bạn mù của nó, biết là nó đang ở đâu mà bước theo. Quan sát kỹ một chút bạn sẽ thấy cái cách con ngựa sáng chăm sóc con ngựa mù, bạn nó, chu đáo như thế nào. Con ngựa mù lắng nghe tiếng leng keng mà theo bạn, nó bước chậm rãi và tin rằng bạn nó không để nó bị lạc.
Cũng giống như chủ nhân của đôi ngựa có lòng nhân từ, Thượng đế không bao giờ vứt bỏ bạn vì bạn kiếm khuyết, hoạn nạn hay gặp khó khăn. Người luôn luôn đem đến cho chúng ta những người bạn khi chúng ta cần được giúp đỡ.Ðôi khi chúng ta là con ngựa mù, được dẫn dắt bởi tiếng chuông mầu nhiệm mà Thượng đế đã nhờ ai đó rung lên cho chúng ta. Những khi khác chúng ta là con ngựa dẫn đường, giúp kẻ khác nhìn thấy.
Bạn hiền là như vậy. Không phải lúc nào ta cũng nhìn thấy họ, nhưng họ thì luôn hiện diện đâu đó. Hãy lắng nghe tiếng chuông của nhau.
Hãy tử tế hết sức mình, bởi vì có một người mà bạn gặp trên đời, biết đâu cũng đang ở trong một hoàn cảnh khó khăn nào đó họ phải phấn đấu để vượt qua. Không gì hơn là tuổi già nương dựa vào nhau trong tình bạn. Luôn luôn nghĩ bao giờ mình cũng có cái cho đi mà người khác dùng được.
Tính hài hước, làm cho người khác cười cùng với mình cũng là những liều thuốc bổ.
Thi sĩ Maya Angelou vào sinh nhật thứ 77, trong chương trình phỏng vấn của Oprah, hỏi về sự thay đổi vóc dáng của tuổi già, bà nói:
" Vô số chuyện xẩy tới từng ngày... Cứ nhìn vào bộ ngực của tôi xem. Có vẻ như hai chị em nó đang tranh đua xem đứa nào chạy xuống eo trước " . Khán giả nghe bà, cười chẩy cả nước mắt.
Những vấn đề chính ảnh hưởng đến sức khỏe của bạn
 (qua tinh thần) là:
+Sự cảm thông giữa cha mẹ và con cái, giữa ông bà với các cháu.
+Tinh thần chấp nhận và lạc quan.
+Nghĩ đến những điều vui nhỏ mỗi ngày.
+Tham gia những sinh hoạt nào phù hợp với sức khỏe.
+Làm việc thiện nguyện.
Sinh, bệnh, lão, tử. Con đường đó ai cũng phải đi qua. Nhưng đi như thế nào thì hầu như 80% chính mình là người lựa chọn.
+Nhóm bạn: Ðọc sách, kể chuyện, đánh cờ, chơi bài (không phải ăn thua).
+Tham gia các lớp thể dục: Như Yoga, ngồi thiền, khí công v.v...Và ngay cả chỉ đi bộ với nhau 30 phút mỗi ngày cũng giúp cho tinh thần sảng khoái, sức khỏe tốt hơn là ở nhà nằm quay mặt vào tường.
Hãy thỉnh thoảng đọc lên thành tiếng câu ngạn ngữ này: 'Một nét mặt vui vẻ mang hạnh phúc đến cho trái tim và một tin vui mang sức khỏe cho xương cốt.'
Chúc tất cả anh chị em luôn cảm thấy vui khoẻ và trọn vẹn an lành trong tâm hồn !

(Người gửi: Đồng Thái Xuân)

*Ảnh :Nguyễn văn Tiến(Nam)-Nguyễn Thị Ngọc Loan-Mai Ngọc Thiện-Trần Thị Yến-Lương Hữu Phước.
Tất cả đang ngồi chờ "Tận Thế" vào sáng ngày 21/12./2012 tại quán Cà Phê Thiên Đàng.

Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

CỨ NGỠ KHI TUỔI GIÀ

Ta cứ ngỡ tuổi già toàn tẻ nhạt, 
Ngại bốn mùa năm tháng lướt qua nhanh, 
E gió mưa ủ dột đáy lòng ta,
Ngại tóc thưa, da mồi trên gương mặt.
Bỗng chợt thấy già nua nào có tuổi,
Chẳng buồn lo, hân hoan lòng tràn ngập. 
Ngày tháng trôi, ra đi từng bước nhỏ,
Tuyệt vời thay, ngăn ngắn một ngày qua.
Ta cứ ngỡ tuổi già trời ảm đạm,
Xuân không hoa, miệng thiếu cả nụ cười,
Hoa biếng hát, ủ rũ lá cành khô. 
Trang sách buồn, ngòi bút chừng khô mực
Nhưng bỗng thấy tuổi già sao thanh thản,
Phút này đây, chẳng nghĩ đến ngày mai.
Đếm làm gì, năm tháng cứ trôi đi. 
Mặc thời gian, nâng bút một vần thơ.
Ta cứ ngỡ tuổi già lòng héo úa, 
Còn lúc nào bay bổng với trăng sao?
Tim khô cằn không một tia lửa ấm, 
Sưởi lòng ta giữa khung trời giá buốt
Bỗng chợt thấy một đóa hồng nở rộ. 
Say ngắm hoa rạng rỡ dưới trời thu,
Ta hít mạnh giữ lại mùi hương cũ, 
Sưởi lòng ta trong những buổi chiều thu.


(Nguyên bản bằng tiếng Pháp của nữ sĩ Marcelle Paponneau.Bà đã 77 tuổi và gần như mù loà, thế nhưng đã đạt được nhiều huân chương và khoảng 192 bằng khen thưởng)